Người dịch: Whistle
“Ầm!”
Năm ngón tay xuyên qua cương kình hộ thể, nhẹ nhàng điểm vào tấm khiên.
Nhìn như chỉ là một cú đánh nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa bảy loại lực lượng khác nhau, hơn nữa còn có một luồng kình khí tiềm ẩn nổ tung trong tấm khiên, khiến Chu Giáp phải lùi lại một bước.
“Hừ!”
Hứa lão hừ lạnh, thân hình như con trăn quấn lấy Chu Giáp, hai cánh tay xoay tròn, phát lực, dán chặt vào tấm khiên, như muốn cướp lấy nó.
“Kẹt…”
Hai bên giằng co, cho dù chất lượng của tấm khiên không tệ, nhưng cũng phát ra tiếng rên rỉ.
Chu Giáp càng cảm nhận được một cỗ lực lượng to lớn đè lên tấm khiên, điên cuồng lay động, khiến gân xanh trên cánh tay hắn nổi lên.
Bạo Lực đã được kích hoạt từ lâu.
Sức mạnh thật lớn!
Quả nhiên là người Bello, chỉ riêng về sức mạnh mà đã có thể sánh ngang với hắn sau khi kích hoạt Bạo Lực và dung hợp Long cốt.
“Hừ!”
Hứa lão quát khẽ, thân hình biến hóa thành trăm loài mãnh thú lao tới, lúc thì cào cấu, lúc thì nắm tay đấm, đánh cho Ngũ Hành Thiên Cương chao đảo.
Tô Cửu gia cũng không hề nhàn rỗi.
Ông ta cười gằn, hai tay mỗi tay cầm một thanh loan đao lao lên, song đao chém ra, khóa chặt cánh tay cầm rìu hai lưỡi của Chu Giáp.
Hai tên Hắc Thiết hậu kỳ liên thủ, tình thế của Chu Giáp lập tức trở nên vô cùng nguy hiểm.
Kỷ Trạch khoanh tay, vẻ mặt khinh thường.
Hứa lão và Tô Cửu gia đều không phải kẻ yếu, hai người liên thủ, cho dù là Kỷ Hiển cũng chưa chắc đã có thể chiến thắng, giải quyết đối thủ hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trừ phi là Hắc Thiết đỉnh phong, nếu không, không thể nào chiến thắng được.
“Không ngờ, chỉ là một Thạch Thành nhỏ bé mà lại ngọa hổ tàng long, còn có nhân tài như vậy, đáng tiếc… lại không biết điều!”
“Đúng vậy.”
Dung Nguyệt gật đầu phụ họa, nàng ta cũng không cho rằng cục diện sẽ có gì thay đổi:
“Thạch Thành nhỏ bé này không biết đã khiến bao nhiêu người phải chịu thiệt, ngay cả cường giả như Kỷ Hiển thiếu gia và tên đầu lĩnh giặc phỉ Trương Bỉnh Trung kia cũng bỏ mạng tại đây.”
“Nơi này cũng coi như là nơi chẳng lành.”
“Kỷ Hiển.” Kỷ Trạch bĩu môi, hừ lạnh:
“Tuy rằng ta không thích tên này, nhưng dù sao y cũng là con cháu Kỷ gia, sau khi trở về, cầm thi thể y để người ta thi triển thuật pháp, nhất định có thể tìm ra hung thủ giết người.”
“Người có thể giết chết Hắc Thiết hậu kỳ tuyệt đối không phải là kẻ yếu, hơn nữa công pháp tu luyện còn chí cương chí dương, hung mãnh bá đạo, người phù hợp với đặc điểm này nhất định không nhiều…”
Gã lẩm bẩm, giọng nói càng lúc càng nhỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ba người đang giao chiến kia cũng dần hiện lên một tia hoảng sợ.
Chí cương chí dương?
Hung mãnh bá đạo?
Ở Thạch Thành, có thể giết chết Hắc Thiết hậu kỳ?
Hình như… trước mặt bọn họ đang có một người như vậy!
Làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy, một Thạch Thành nho nhỏ lại có hai cao thủ lợi hại như thế?
Khuôn mặt Dung Nguyệt trắng bệch, đôi mắt đẹp run rẩy, trong lòng dâng lên một luồng hàn ý, nhìn Kỷ Trạch một cái, đồng thời thầm kêu không ổn.
“Ra tay!”
Kỷ Trạch dù sao cũng là người xuất thân từ thế gia quân nhân, sau khi nhận ra có gì đó không ổn liền lập tức quát lớn, cổ tay rung lên, Hoàng Sa Vạn Lý Kiếm khí gào thét lao ra.
Nếu như có thể giết Kỷ Hiển, Trương Bỉnh Trung, vậy thì sao không thể giết chết Hứa lão, Tô Cửu gia?
Hai người trước đó còn mạnh hơn hai người sau rất nhiều.
Hứa lão tấn công mãi không có kết quả, lại thấy Kỷ Trạch và Dung Nguyệt lao tới, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo có gì đó không ổn.
Luôn cảm thấy mình đang tấn công một con mãnh thú, tuy mãnh thú còn chưa nổi giận, nhưng vẫn khiến lão ta run sợ.
Lập tức không giữ sức nữa, nắm đấm bộc phát đánh vào tấm khiên, mượn lực phản chấn, Hứa lão nhanh chóng lùi về sau, sau đó lại bật người lao về phía trước.
Hổ Vĩ Tiên!
Dùng chân sau làm roi, nâng lên hạ xuống.
Cú quất này vô cùng mạnh mẽ, đánh xuống như gậy sắt, không khí bị xé toạc có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Ầm!”
Tấm khiên đột nhiên chìm xuống, mặt đất nổ tung.
Tô Cửu gia cũng gầm lên, song đao xoay tròn, vô số đao quang gần như nhấn chìm Chu Giáp.
“Ầm ầm!”
Ngũ sắc lôi quang bỗng nhiên xuất hiện.
Thân hình Chu Giáp lay động, tách ra làm ba, tấm khiên đột nhiên bay ra khỏi tay, đánh bay công kích đang lao tới, phủ quang cũng theo đó trở nên mạnh mẽ.
Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh!
Gần bốn phần mười Nguyên Lực trong cơ thể Chu Giáp trong nháy mắt bộc phát, dẫn động Ngũ Lôi Phủ Pháp đã đạt đến cảnh giới đại viên mãn, đánh về phía mấy người.
“Ầm!”
Ban ngày ban mặt đột nhiên vang lên tiếng sấm.
Khí tức vô hình va chạm trên không trung, từng tia lôi quang lóe lên, trong nháy mắt, vô số tia sét từ trên trời giáng xuống.
Tia sét đánh vào rìu hai lưỡi, hóa thành ngũ sắc lôi quang.
“Ầm ầm…”
Ngũ sắc lôi quang va chạm, dung hợp, phân giải lẫn nhau, ánh sáng chói mắt gần như che lấp tất cả, chỉ còn lôi đình cuồn cuộn bao phủ bốn phương tám hướng.
Nếu như nói trước khi Ngũ Lôi Phủ Pháp đại viên mãn, một phần Nguyên Lực trong cơ thể chỉ có thể duy trì một tia sét.
Thì giờ phút này.
Nửa phần Nguyên Lực có thể triệu hồi ra hai tia sét, đây không chỉ là sự tăng lên về số lượng, mà còn là sự tăng gấp đôi về uy lực.
Tuy rằng tu vi vẫn còn chưa đủ, nhưng giờ phút này, nếu bàn về thực lực, Chu Giáp đã không kém hơn lúc đối chiến với Kỷ Hiển là bao nhiêu.
Đủ để nghiền ép phần lớn Hắc Thiết hậu kỳ.
“Ầm!”
“Ầm ầm!”
Chu Giáp cầm rìu hai lưỡi trong tay, lôi đình quấn quanh người, lóe người xuất hiện trước mặt Hứa lão, đại phủ chém xuống, một vết nứt dài mấy chục trượng xuất hiện trên mặt đất.
Thân hình hắn lóe lên, lưỡi rìu lướt qua người Tô Cửu gia.
Sau đó chém về phía Dung Nguyệt có ánh mắt kỳ lạ, hơn nữa còn va chạm với Kỷ Trạch.
0.52705 sec| 2385.93 kb